tán gái chuyện nhỏ

Tán gái đi! Các ông đừng có kêu ế với cả FA nữa!

Tôi về quê tôi, thanh niên trai tráng – Cứ tốt nghiệp cấp 3 xong mà không học hành gì là y như rằng chỉ sau vài tháng, anh nào anh nấy có vợ hết!
  • Biết tại sao không?
  • Tại vì người ta chăm! Chăm tán gái!
chuyện vui tán gái, trai làng ta quyết giữ gái làng ta
chuyện vui tán gái, trai làng ta quyết giữ gái làng ta

Tán gái những năm 90 – 2000.

7h tối, đường làng tấp nập, già trẻ trai gái nô nức kéo nhau ra đường đi chơi hết. Chả mấy ai chịu ở nhà. Cơm nước rục rịch nấu từ 3h chiều, 5h tắm rửa xà phòng sạch sẽ thơm tho, gội đầu bồ kết. 6h ăn cơm, rửa bát xong là té. Thậm chí, cơm có thể không ăn, việc có thể không làm nhưng không thể không đi tán gái!
Cả 1 cái sân kho rộng chừng 500 mét vuông mà người người chật kín. Trẻ con thì chơi trốn tìm, bắn nhau, rồng rắn lên mây, bình boong socola… Người lớn thì tám chuyện, vừa hóng gió trời vừa phe phẩy quạt nan còn riêng các thành phần nam thanh nữ tú thì ngồi thành từng tốp tia nhau. Mắt anh nào anh nấy cứ sáng rực như đèn pha ô tô, còn hơn cả mắt mèo.

Tia chán chuyển qua hát hò, thi thố… trời ơi mà hồi đó vô tư kinh khủng cơ! Cứ lần lượt hát cho nhau nghe =))) Thế nên, ai hát hay là nhiều lợi thế lắm! Bài hát thì thuộc nhiều vô kể, toàn Người ta nói, Thà rằng như thế, Vì một người ra đi, Nỗi nhớ nơi con tim mồ côi, Tình yêu sỏi đá, tình đơn côi 1, 2, 3, kiếp đỏ đen 4,5,6 …. =))) [Khiếp, đứa nào đứa nấy cũng có riêng 1 quyển sổ chép lời bài hát dày bình bịch, cứ đứa này mượn của đứa kia chép để học thuộc. Đi học cũng hát, nấu cơm cũng hát, ăn cũng hát mà ị cũng hát luôn…
Phải nói là đời sống tinh thần phong phú vô cùng!
Hát chán thì phủi đít đứng dậy rục rịch rủ nhau thành từng đoàn đi sang làng khác chơi, tán gái. Còn đôi nào đã công khai yêu đương nhau rồi thì tách đoàn ra bờ ao, bờ tre, bờ rào ngồi tâm sự, muỗi đốt kín chân cũng không bị sốt xuất huyết…. =))
Còn đoàn quân đi sang làng khác chơi thì nào có đi bằng ô tô, xe máy như bây giờ. Toàn dép tổ ong, tông lào xong đi bộ. Đường thì đường đất. Sau cơn mưa chỗ khô chỗ ướt, chỗ thấp chỗ cao, đèn điện thì chỗ có chỗ không, chỉ toàn lần theo ánh trăng là chủ yếu. Ấy thế mà ai nấy mặt mày cứ vui như Tết, đi bộ không biết mỏi chân. Tiếng cười nói cứ gọi là rộn ràng, xôn xao hết cả 1 quãng đường.
Tán gái đi, xem sex ít thôi: Đọc ngay bí kíp tán tỉnh
Vòng vèo, đánh võng chán chê mê mải qua mấy làng thân thiện quanh đó xong ko còn nơi để đi nữa thì lại rủ nhau về. Trên đường về, bao giờ cũng thế, chủ đề lại là lên lịch rủ nhau sáng mai đi chăn trâu ở đâu, chăn bò ở đâu =))
Sáng ra, vẫn là đám trai gái ấy, anh quần thủng đít, anh áo vá vai lại hồn nhiên lùa trâu bò đi cùng các chị trên các cánh đồng xanh bạt ngàn hoa cỏ. Lãng mạn vãi lều. :))) Hoàng hôn buông xuống, lùa trâu về chuồng, họ vẫn không quên gửi nhau lời ước hẹn “tối ra sân kho nhé”! Ấy là kể từ lúc đó, làm gì cũng thật nhanh để tối đúng 7h còn lên đồ đẹp lồng lộn, ra sân kho tán gái!
Mình thì còn bé nhưng toàn đi theo anh chị con bác ruột nên chuyện gì cũng biết. Bí kíp tán gái là máu mà!

Âm thanh của tình yêu đấy các ông

Trong những đám thanh niên ấy, có không ít những cặp đã thành vợ thành chồng, sinh con đẻ cái và sống hạnh phích đến tận bây giờ. =))
Cái mình cảm thấy rất hay là cả người lớn, bố mẹ ông bà, họ cũng đều xem cái việc con trai phải đi tán gái hàng ngày là nghiễm nhiên. Chả may có ông nào mà ốm mệt nghỉ 1 buổi là thể nào cũng bị hỏi “sao tối qua không đi tán gái?” “Ơ, mày không đi tán gái à” =))) Có thể nói “tán gái” là 1 nhiệm vụ quan trọng nhất, là mục đích sống còn của nam thanh niên quê tôi lúc bấy giờ! :)) Còn các cô gái không may mắn, bị bố mẹ ko cho đi chơi, thì ngày nào cũng ngồi ở nhà đợi. Đúng tầm đó lại có các anh zai đến tán. Uống nước chè đến muộn mới về.
Mà, lịch sự lắm nhé, cả mấy anh đến tán chung 1 cô gái nhưng ngồi chung 1 cái ghế dài, ngoan như cún, hỏi đến lượt anh nào, anh ấy nói. Còn không thì cứ im thin thít ngồi xem tivi, hết giờ thì về, ngày nào cũng như ngày nào =))) Ra khỏi cổng là táng nhau sứt đầu mẻ trán nhưng hôm sau, đúng giờ ấy lại có mặt điểm danh. Thiếu 1 buổi là mất điểm haha giờ nghĩ lại thấy buồn cười vãi lều. =))
Thế nên mới nảy sinh ra tình trạng, có làng con trai thì nhiều, con gái thì ít, chia nhau đã khó mà có thằng nó từ làng khác vào tán mất là uất ức thần chưởng lắm.
Mai ra viết ngay 1 cái cảnh báo ở đầu làng TRAI LÀNG TAO, QUYẾT GIỮ GÁI LÀNG TAO. THẰNG NÀO ĐỘNG VÀO, TAO GIẾT” hay “BẢO VỆ GÁI LÀNG, SẴN SÀNG ĐỔ MÁU!”
Chẳng thế mà, ngày xưa, thầy giáo mình kể, có 1 dịp đi công việc buổi tối, lúc về, ngại đường xa mới phóng xe 82 tắt qua 1 cái làng nọ. Vừa đến giữa làng thì có 1 đoàn thanh niên trai tráng chặn xe lại hỏi:
  • Thằng kia! Ai cho mày vào làng tao tán gái?
  • Thầy lúc đó sợ xanh mắt mèo mới bảo
  • Dạ, em có đi tán gái đâu, em đi có việc, tắt qua đâu thôi ạ.
  • DMM mày không đi tán gái mà ăn mặc bảnh bao như thế này á?
Thì đó, thanh niên làng ngày xưa ít học, ngoài nhiệm vụ tán gái là quan trọng nhất thì còn nhiệm vụ nào quan trọng thứ 2 đâu. Chẳng có nhẽ đi chăn trâu mặc quần áo đẹp! Thế cho nên, họ nghĩ, thằng đàn ông khác mà ăn mặc đẹp cũng chỉ để đi tán gái thôi, không hơn. =)))
  • DM thế mày đã đọc cái dòng chữ bọn t viết ở đầu làng chưa?
  • Dạ, chữ gì ạ? Trời tối thế này, em làm sao đọc được ạ!
  • Ơ, thằng này cứ nói 1 câu, mày cãi 1 câu thế hả mày?
  • Dạ, em không đi tán gái thật mà.
  • Hỏi lại lần nữa, mày có vào làng tao tán gái không?
  • Khổ quá, em có việc đi ngang qua, trời tối quá nên không đọc được dòng chữ bọn anh viết ở đầu làng. Chứ em có vào đây tán gái đâu.
  • Ơ DM, chúng mày ơi, nó lại cãi, đã cãi lại còn cãi dài. Đánh chết cm nó đi.
Thế là cả đám xông vào, mỗi thằng 1 đấm, 1 đạp. Thầy mình đo ván trong tích tắc. Còn con xe 82 và đôi giày cộp thì bị lẳng xuống cái ao gần đó.
Khổ =)) nghĩ vừa buồn cười vừa thương =))
Sống ở quê thời bấy giờ đâu có nhiều quần áo đẹp như bây giờ. Mỗi thằng có độ 2 – 3 cái áo đẹp nhất chuyên dành để đi tán gái, mặc luân phiên ngày này qua ngày khác. Một kiểu mà hẳn 3 màu đen, đỏ, trắng. Đã không để ý thì thôi, chứ đã thích rồi thì đối tượng có mà đang đứng ở đầu làng, thì cuối làng cũng nhìn thấy, có đứng lẫn trong cả trăm người thì cũng vẫn nhận ra. Mình cũng có 3 cái áo, 1 cái chân váy. Bẩn lại giặt, khô lại mặc. Mà mình quý trọng 3 cái áo đó còn hơn bất cứ thứ gì trên đời, giữ phải nói là như thầy giữ ấn. Bởi nó không đơn giản chỉ là cái áo, nó còn là đặc điểm nhận dạng, là cá tính riêng, màu sắc riêng. Nhìn áo phát là đoán ra người rồi.
Cả ngày, lúc nào cũng chỉ mong đến tối để được đi chơi. Đang ăn cơm mà bạn đã gọi cổng là mất bình tĩnh không ăn nổi đến bát thứ tư.
Cho đến 1 hôm, có tin 1 anh zai con bà H trong làng đỗ đại học. Đỗ đại học thời bấy giờ nó là cả 1 kỳ tích, 1 chiến công oanh liệt chứ không như bây giờ 3 điểm 1 môn là làm cô giáo được rồi.
Làng trên, xóm dưới xôn xao hết cả lên vì tin tức thằng T nhà bà H đỗ Đại học. Đi đâu người ta cũng mang chủ đề đó ra bàn tá, tranh luận, khen ngợi hết lời. Còn bà H, đi đến đâu cũng được người ta ca tụng như ngôi sao làng giải trí.
Người ta bắt đầu mổ xẻ nguyên nhân tại sao đứa nào trong cái làng này hễ cứ thi là trượt mà con bà H thi lại đỗ? Và cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân. Con bà H không đi chăn trâu, tối đến, con bà H cũng không đi tán gái mà chỉ học, học và học!
Thế là kể từ đợt đó, đám thanh niên làng bắt đầu thường xuyên vắng mặt 1, 2 người. Sau là 4 – 5 người. Sau nữa chỉ còn 1 nửa. Còn về phần mình thì bị mẹ cấm luôn việc chơi bời giao du với anh chị con nhà bác, cấm đi chăn trâu, cấm đi chơi buổi tối để dành thời gian cho việc học.

Tán gái thời smart phone

Cũng vì thế mà bây giờ mình mới có thời gian ngồi đây, cắm mặt vào smartphone. Hồi tưởng lại 1 thời đã qua mà viết truyện hay cho các bạn đọc chứ. Ko thì chắc có lẽ đang cắm đầu cắm cổ đi cấy ở quê nhà. À mà giờ cũng chẳng còn đất để cấy cày, giờ con gái thất học ở quê mà không có tiền đi học nghề thì chỉ đi làm công nhân dệt may với da giầy thôi! Hết 30 tuổi là nó cũng đuổi cổ về nhà thất nghiệp! 🙁
Về quê bây giờ, đường làng bê tông hóa sáng trưng ánh đèn điện. Hai bên đường cũng không còn bụi tre, bờ rào mà là tường gạch xây thẳng tắp.
Nhưng, 7h tối, ngó ra đường, không 1 bóng người, chỉ thỉnh thoảng có mấy ông bà già dắt nhau đi bộ. Hiếm hoi lắm mới có chiếc xe máy phóng vụt qua vẻ vội vã! Nhà nhà cửa đóng then cài, tắt đèn đi ngủ.
Đúng là thời buổi cách mạng công nghiệp 4.0. Tán gái đã không còn là nhiệm vụ quan trọng, là mục đích sống còn. Thậm chí “tán gái” còn đang bị coi thường và xem nhẹ. Minh chứng là trai ế, gái cô đơn bây giờ nhiều vô kể! =))
Trai tráng trong làng giờ đi học, đi làm xa hết. Tầm nhìn ít nhất cũng phải vài chục cây số chứ không còn ngắn ngủi đến bụi tre, le ve ra cánh đồng như ngày xưa. Thậm chí, có những anh còn vươn tầm thế giới. Khát khao làm giàu, tinh thần khởi nghiệp bừng bừng khí thế!
Người ta không còn phải ồ lên khi thấy con ông nọ bà kia đỗ đại học nữa. Không còn hỏi nhau con ông nọ bà kia đỗ trường gì nữa mà đã bắt đầu có những cái nhìn gắn với thực tế cuộc sống hơn việc chỉ nhìn vào những danh hiệu.
Thanh niên trai gái đã chẳng còn hứng thú với việc tối tối mặc quần áo đẹp đi chơi, ngày ngày ăn vận giản dị lùa trâu bò đi ăn cỏ.
Mà cuộc sống mơ ước của giới trẻ là kiếm tiền, ngày ngày được đi du lịch. Check in tại những địa điểm đẹp tuyệt vời ở khắp nơi trên thế giới. Ít nhất thì tối tối cũng phải đi uống trà sữa cùng bạn bè, tự sướng vài kiểu up facebook, đếm like và đi ngủ. =)) giao tiếp bằng miệng giảm xuống. Tay – mắt nhanh lên. Gõ bàn phím điện thoại còn nhanh hơn nói trực tiếp.

Người ta cũng không còn tụ tập ở sân kho ngồi hát cho nhau nghe nữa. Mà bây giờ là livestream trên mạng xã hội. 1 người hát mà có thể có tới hàng ngàn, thậm chí hàng triệu người nghe!
Duy chỉ có điều, thứ cảm xúc ngày xưa thì không còn có thể kiếm tìm lại!
Nhưng, đó cũng là lẽ thường tình. Là cái ắt phải xảy đến trong sự vận động phát triển của xã hội. Mà trong sự vận động phát triển ấy, sẽ có nhiều cái mới nảy sinh và nhiều cái cũ mất đi! Chúng ta đã chấp nhận dù đôi khi có tiếc nuối!
CÒN CÁC BẠN, CÓ KỶ NIỆM NÀO HAY HAY, KỂ MÌNH NGHE ĐI! =)))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *