Người Hoa Hạ ốm
Người Hoa Hạ ốm.
Mấy hôm nay, ngọc thể đã bắt đầu mệt rũ, nhưng chỉ nghĩ do lao lực hoặc chuyển mùa, không mấy bận tâm. Tới xẩm tối, đương dùng bữa vãn, bỗng thấy đầu quay quay, rau cải ngọt trong miệng thành vị đắng, tai ù đi, mắt nóng ran, biết là đã trúng cảm phong hàn vậy. Kinh nghiệm bệnh thời khí, năm nào cũng đã trải qua, nên tự thấy không cần phải gọi đại phu, bèn buông đũa ngà, cố một mình lết đi tìm quanh trong căn nhà 70 tỉ, may thấy mấy viên thoái thiêu dược bằng dạng sủi, hạn sử dụng vẫn còn lâu hơn kỳ đáo hạn trái phiếu doanh nghiệp Quý Tư, nên lấy làm hoan hỉ lắm.

Người Hoa Hạ, dẫu ốm sắp chết, cũng phải giữ được phẩm giá và sự thượng liu, nên lại lục khắp nhà, cố tìm bộ ly flute pha lê Tiệp Khắc để pha thuốc, nhưng không thấy đâu, đành lấy chiếc ly đểu của Xiêm La mà dùng tạm. Hắn gọi tì nữ luộc 2 quả trứng vịt con so trong mễ thố Sơn Tây, mở tủ lấy nắm bạc từ thời Dân Quốc, diệu thuốc Đồng Nhân Đường, sách Hoàng Đế Nội Kinh, chuẩn bị khí cụ đủ dùng mà đánh cảm. Hắn dí ôn đạc kế lên trán cao, thì máy báo đỏ choét gần tứ thập, vô cùng quan ngại.
Hắn lại nhón trong tủ lạnh, lấy chai Evian để dẫn thuốc, đổ đầy ly rồi cho đan dược vào, châm nước nóng Yên Phụ vào bồn clawfoot mạ ngọc trai 200 củ, loại để trong phòng ngủ cách xa toilet 2 lớp kính cường lực theo tiêu chuẩn của Thái Công, thêm 10 loại thảo dược bổ huyết từ Tây Vực, tắm rửa trai giới sạch sẽ rồi ngồi xếp bằng ngâm nước nóng già, mặt quay hướng Nam, vừa cầm ly thuốc đang sủi bọt nhâm nhi vừa tưởng tượng là Bollinger ướp lạnh.

Sau 1/4 canh giờ ngâm ủ, hắn nhấc người bước ra khỏi dục ang, khoe cơ thể của nam thần, khoác chiếc bathrobe bằng lụa Khải Silk, ngả lưng trên giường sưa đỏ, sai gia nhân ra thực đường mua cho bát gà ác tần Phố Cổ, cái loại gà mào chì, lưỡi thụt, hầm 12 tiếng bằng nước giếng nhà máy Bia, chỉ bán flash-sale cho người ở dưới 1km ven Bờ Hồ, đi mua phải xếp hàng và cầm theo hộ khẩu phô tô công chứng.
Có tên thương đầu nô lo lắng, khóc mà nói, công tử, là khí vật trọng yếu của Hoa Hạ vậy, nay nhân sinh hỗn loạn, tứ hải sục sôi, công tử không sợ hiềm nguy, ngày ngày tâm tút, đả trọc dương thanh, khai dân trí cho Đông Lào chi quốc, chẳng ngại vươn tay túm đầu rắn độc, giơ chân giẫm đuôi hổ lang, tới mức khí huyết ứ trệ, thân thể tổn hao, lẽ nào giờ phải một mình nơi giường lạnh chăng? Nay xin được thông cáo trên Diện Thư để bách tính tới tư gia thăm hỏi, ắt có vị cô nương xinh đẹp nào đó, chẳng ngại đường đông xăng đắt, lại tình nguyện tới hàn phủ này, ngày ngày canh y lau trán, cử án tề mi, thì ắt à đại phúc vậy. Âm dương không bình hoành, chỉ sợ bệnh lại trở nặng bất ngờ, khinh xa đón đưa, phạn hàm ngậm miệng, bài vị cất lồng kính như suất bún chả của thằng tay ấm, thì lão nô thật chẳng dám nghĩ nữa.
Hắn xua tay nói, nay ta dẫu sao cũng là đang nằm giường đệm, làm vậy tự thấy lòng thẹn cùng Tô Vũ chăng? Xin ngươi đừng kinh động niu phít, mau đưa ta máy Khuyết Bình Quả, để tai ping mấy chữ tâm can, ngõ hầu cáo tật thị chúng, trọn cái tình bằng hĩu, cái nghĩa pho lâu ơ. Ma Hoàng, Cát Cánh, là thứ nhà có sẵn vậy, nên dẫu sốt cao, vẫn chẳng cần tới chúng. Yến sào, gân hươu, là thức nhắm thường ngày vậy, nên dù người mệt, cũng không thấy thèm ăn. Duy có tình cảm, là thứ lúc nào cũng cần vậy, nên xin được nhận lời chúc sức khỏe chân thành từ quần chúng trên Phây. Ngân lượng, là thứ bao giờ cũng thiếu vậy, nên xin công khai nơi ting ting tấm lòng thăm hỏi kèm những dòng đầy yêu thương như “yêu anh”, hoặc “Mau khỏe về em nuôi”, đương nhiên ngân lượng càng nhiều, thì cái tình cảm càng nồng thắm, càng ấm lòng người chí sĩ đang đắp chăn lụa dán miếng Akido.
Quả là:
Biên một tút, nhất hô vạn ứng,
Ốm nên chăng, chịu đựng một mình?
Yêu thương, chẳng ngại ting ting,
Xin đừng chỉ nói cái tình lon trâu.