Mắc bẫy trên đồi nhà thờ màu đỏ
Mắc bẫy trên đồi nhà thờ màu đỏ: “Hãy đi tìm người nhạc sĩ già, người ca ngợi cỏ cây và biển của thành phố, ngắm nhìn chim chóc và quan sát ánh mặt trời từ lúc trên đỉnh cao đến khi dời gót xuống dòng nước lạnh” – ông bác viết vào trang cuối của quyển sổ nhỏ, trước khi thả tôi ra.
Tôi phấn khích đến mức đã khó khăn lắm mới nhắm mắt lại và ngủ được hết đêm cuối cùng, trước khi trèo lên chiếc xe đò để chu du thiên hạ.
Người lớn thường lo nghĩ khôn nguôi, nhất là khi bạn cao 1m50, đeo giày thể thao màu đỏ, mê áo thun màu vàng cốm và muốn trở thành nhạc sĩ hát rong. Mẹ tôi nói: “Con hãy mặc đồ màu xám hay màu đen, như thế con sẽ giống người xung quanh, sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra!” – Ai mà quan tâm chứ? Tôi sẽ chu du khắp thiên hạ với sự sặc sỡ độc nhất này. Thật là tuyệt!
Tôi đã giấu đôi giày vào đáy balô để có thể mang nó theo.
Tôi hay mơ mình rời khỏi nhà, đi hát rong, để tóc dài thượt, uốn lọn thật cuồng nhiệt, ôm đàn và hát ở phương trời xa xa, và không nghe mẹ cằn nhằn nữa.
Đọc thêm: Truyện da thơm má nồng
Nghệ sĩ là vô đối. Cuộc đời này sẽ trở nên ý nghĩa nhất trên cả ánh mặt trời nếu tôi có thể không vướng víu những lời cằn nhằn của mẹ và cả câu dặn ngớ ngẩn của ông bác.
– Con sẽ hát rong, đầy cảm hứng, và ngon cơm nhất hạng!
– Hát rong không thể làm bao tử con đầy được, chớ có suy nghĩ vớ vẩn thế!
– Bao tử đầy hay không là do con. Người hát rong thường được ban tặng những bữa ăn thịnh soạn bất ngờ!
Để rồi xem!
Mẹ hôn vào trán tôi, cười ngất ngưởng vẻ khinh bỉ cái ý hướng tuyệt cùng đó, và thò tay tắt cụp ngọn đèn ngủ. Tôi đành phải kéo chăn lên và mơ tiếp phần kiếm ra nhiều tiền trong chiếc nón hát.
Tôi nghĩ đời thế quả chán ngán không tả nổi. Tôi sẽ phởn phơ ca hát, phiêu lưu trần gian cho mẹ ở nhà sợ xanh mặt!