Hoa quỳnh bị giết trong một đêm
S, chàng và tôi ngồi cách nhau 4 ô điện thoại. Chẳng biết bằng định mệnh nào, rồi cuộc đời của chúng ta cũng kết thúc hết trong các ô trống được điền thêm tên mình, giống các chỗ ngồi trong tổng đài. Chúng tôi đều bận điền vào chỗ trống chứ không để ý lắm đến người xung quanh.
Sáng nay, như bao nhiêu ngày khác, S. cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, lộ ra bờ vai cân và đôi guốc màu đỏ nâng đỡ đọt chân thon trắng. S. sẽ hứng một bình nước ấm và ngồi vào bàn. Máy tính bật mở có màn hình xanh. Nàng đeo headphone thành thục như một võ sĩ bước vào sàn đấu với giáp trụ trên đầu. Giọng S. sẽ ngọt ngào, khi tiếng nhạc trong điện thoại reo lên. Đến nốt nhạc thứ 5, nàng sẽ nhấc máy:
– Đây là ACN, em là S., xin hỏi quý khách có vấn đề gì ạ?
S. từng nghĩ khi công ty ra chỉ thị khẩu lệnh mở đầu phải xưng tên tổng đài viên là một điều kỳ cục. S. đã chọn nghề này để hạn chế gặp gỡ ai. Cô thường sợ hãi nếu đang đi bộ ngoài đường mà có ai gọi tên. Cảm giác bị theo dõi, bị vồ lấy – S. nghĩ vậy, làm sao lại có thể có ai đó tình cờ gặp mình chứ, hẳn là kẻ ấy đã theo dõi mình. Làm tổng đài viên, S. chỉ cần gặp mọi người qua giọng nói, vượt qua một đường truyền dài bằng tín hiệu và những sợi dây, xa xôi đến mức ngay cả sự đáp lời cũng là một hiệu lệnh máy móc như khi bật đèn và tắt đèn. Các đối thoại chỉ là hiệu lệnh của dây nhợ và đèn, S. sẽ không bị ai tìm ra.
Sự cẩn trọng quá đà của S. không phải vô lý. Từ khi 20 tuổi, S. đẹp lên từng giờ, cứ như thể một bông hoa quỳnh nở, chỉ khác là S. cứ đẹp lên mãi không thôi, chẳng như hoa quỳnh hết đêm thì tàn. S. cho rằng cái đẹp là một lời nguyền, kiểu như hoa quỳnh, đẹp ngắc ngoải thì phải tàn lụi tức khắc. S. đã nghĩ đến điều đó trong một lần ngồi trước mặt cha, khi ông hút thuốc và đợi hoa quỳnh nở.
S. ghét mùi thuốc lá bởi ngửi nhiều cô sẽ bị ho, nhiều khi lưỡi bị đỏ lên vì ho nhiều quá. Nhưng hôm hoa quỳnh nở, ánh mắt sắc như một sợi dây thừng cuộn của cha đã khiến S. ngồi im. S. thở sâu, ghìm nén cái tim đang đập bấn hỗn trong ngực, hít vào mùi thuốc lá con mèo, và thở ra mùi hoa quỳnh. Khi đóa hoa tàn, S. bắt đầu ho như người bệnh, nhưng vẫn thở đều đặn. Cha thưởng hoa quỳnh, nghe âm nở của hoa và hít thở tiếng ho của S.
S. trốn khỏi nhà năm 17 tuổi, sau hàng trăm đêm thưởng hoa quỳnh và ho vỡ tung lồng ngực. Cổ cô không bao giờ ngớt rát và đau. Cả trong giấc ngủ, S. cũng mơ thấy mình bị một cơn ho cuốn vào, ho mãi mà vật ra chết. Lần khác, S. mơ thấy mình cầm sợi dây thừng (giống với sợi dây vô hình trong ánh mắt cha), xiết cổ ông trước mặt hoa quỳnh. Ông ho mùi thuốc lá, và khói dập tắt hoa quỳnh. Từ khi rời khỏi nhà, S. luôn sợ hãi khi nghe ai đó gọi tên mình từ phía sau.
***
Trở lại cuộc điện thoại:
– Chào cô, tôi muốn hỏi tại sao giấy bảo hành hứa sẽ gửi đến nhà tôi trong tuần này lại chưa có? Mà cô tên S. phải không? Cô S. tra lại giùm tôi.
S. nín thở, nuốt một đợt trào nước bọt lên họng. Giọng nói ấy trầm và mỏng như một chiếc lá sậm màu. S. nghĩ về một khu vườn. Khi làm tổng đài viên, cô bắt đầu gọi tên các giọng nói thành sự vật, để dễ phân định họ, phòng khi không nhớ ra họ là ai, cũng kịp gọi hình ảnh về khi âm vực cất lên. S. gỡ micro ra, hít thở một hơn dài. Cô hồi hộp vì người này nhắc đến tên cô 2 lần, y như gọi cô từ sau lưng:
– Vâng thưa ông, xin ông đọc mã khách hàng để em dò lại danh mục.
Người ấy đọc từng số, hình như hơi chậm chạp, có lẽ ông ta phải nheo mắt nhìn vì đeo kính không rõ. Hết tràng số, ông thở hơi gấp qua ống nghe.
– Thưa ông, hình như ông không được khỏe? Ông có cần em hỗ trợ gì thêm không?
– À… không… không gì nghiêm trọng. Lâu quá không nói chuyện qua điện thoại, tôi hơi âu lo. Mà lạ nhỉ, giờ thì nhờ cô S. giấy bảo hành sẽ được chuyển đến mà tôi chẳng cần ra khỏi nhà. Thật kỳ diệu.
– Thưa ông, ACN luôn mong muốn đem đến trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng kính mến.
S. nói một câu xã giao trước lời khen tặng, và nghe tiếng thở dường như bị kìm lại để bớt phà qua ống nói. Ông ta có bị cúm không? ViruS. cúm không lây qua đường dây. Bây giờ lại có người lâu quá không nghe điện thoại đến mức âu lo sao? S. thường chú ý đến cách người ta thở, vì đó là cách duy nhất cô tưởng tượng ra được người đang trò chuyện với mình. Điện thoại biến cách con người đối đãi với nhau thành một hình thức khác, nơi sự chuẩn bị gương mặt hay những gì không giấu diếm được trên cơ thể bị tháo bỏ. Chỉ còn lại hơi thở. Có người thở hềnh hệch, câu từ đứt đoạn giữa tiếng thở, có người S. không nghe thấy họ thở theo kiểu che giấu, có người khiến S. phẫn nộ như thể gã đang nuốt nước bọt lúc nhìn cô trần truồng. Nhưng người đàn ông này có tiếng thở hơi gấp, lại thành từng đợt rón rén để kìm sự vội vã đó lại trong phổi.
– Thưa tôi cảm ơn cô. Công ty ACN của cô ở đâu thế?
– Vâng, chúng em nằm ở tòa tháp trung tâm. Quý khách có yêu cầu gì thêm không ạ?
– Àh, thế thì xa quá, tôi tưởng cô S. ở gần đây, ngoài cửa hàng bánh ngã tư đang có đợt bánh mừng khai trương, rất ngon và béo, một hộp chỉ có 10 ngàn. Nhưng thôi, tôi phiền cô S. quá. Tạm biệt cô.
Một người khách hàng qua tổng đài muốn giới thiệu về món bánh mới khai trương à? S. nhíu mày. Bỗng dưng, môi cô hé một nụ cười, cô quên hỏi cái ngã tư ở đâu rồi. Thật tiếc.
—–
Đó mới là cuộc điện thoại đầu tiên. Người đàn ông có giọng nói trầm như lá sậm màu ấy còn gọi đến nhiều lần. Ngạc nhiên là luôn đúng đợt bắt máy của S.
– Chiếc máy giặt bị đơ một nút bên trái, tôi phải làm sao? – À, cô S. này, cô có con chưa? Nếu có rồi thì cô nên cẩn thận. Tôi nghe người hàng xóm bảo bỗng nhiên bọn trẻ đi học mẫu giáo bị bắt cóc không dấu vết ngay trong trường đấy. Tôi nghĩ chắc xuất hiện một tên ác đang rình mò lũ trẻ. Không biết chúng có cướp đi giấc mơ của bọn trẻ không?
– Cô S. đấy à, hôm nay nước không chịu vào máy…. Phải rút ống ra rồi nối lại, khởi động lại à… Cảm ơn cô S. Giá mà ai cũng chu đáo như cô S. Hôm nay cô S. có quàng khăn đi làm không, đừng quên khăn, khi sáng sớm trời trở lạnh thế này, cúm sẽ đến hành hạ cô. Nhớ hãy thương lấy cái cổ, cô S. nhé.
– Tôi vụng về quá, hôm nay lại phải nhờ đến cô mới giặt đồ được. Xin lỗi cô S, cô có phiền khi tôi cứ gọi quầy quả như vầy không? – À tháng này, sẽ có một cuộc diễu hành lớn trong thành phố. Từ thời của tôi, tôi không còn thấy ai đi diễu hành nữa. Cô S. có thể đi cùng bạn trai và chụp một tấm hình kỷ niệm. Sẽ rất đáng nhớ đấy. Ai biết được liệu có bao nhiêu cuộc diễu hành nữa trong đời chúng ta.
– Tôi là một người rắc rối, xin lỗi cô S. Hôm nay nút bật nguồn máy giặt quyết phản bội tôi. Sao, tôi có thể giữ nút 30 giây để máy khởi động lại à? Công nghệ thật hay quá. Mà cô S. này, dạo này có đợt dị ứng lớn liên quan đến bắp cải. Cô đừng ăn bắp cải nhé. Người nhạy cảm có thể bị cháy họng đấy. Trong ngành của tôi, người ta khuyên không nên ăn bắp cải mùa này.
– Cô S. này, cô có tin vào thiên nhiên không? – Tôi thì rất tin. Cách đây một năm, anh bạn tặng tôi hoa quỳnh. Anh ấy bảo hoa sẽ nở giữa đêm..
Giọng của S: Ông thôi đi. Hôm nay tôi bận. Ông… quý khách có thể gọi vào khi khác.
S. nhấn nút cúp máy, người cô co giật, mồ hôi tươm ra tay. S. gỡ phone khỏi đầu, nàng lấp khấp đi vào nhà vệ sinh, xém trẹo chân vì quá vội.
S. đã nói chuyện với người đàn ông suốt 3 tháng và nàng bắt đầu mong đợi ông sẽ gọi cho mình mỗi ngày. Ông luôn có lý do để bắt đầu câu chuyện với một tổng đài viên. Ông sẽ nghe câu chào, hỏi một vấn đề về máy giặt, đầu dây bên kia, S. trình bày các bước hướng dẫn. Ông sẽ tiếp cuộc nói chuyện bằng một nét vẽ nào đó trong hàng ngày của hai người. Bệnh cúm, buổi diễu hành, trời lạnh, cửa hàng bánh, bắp cải đã trở thành tín hiệu để một người qua điện thoại kết thúc ranh giới dây nhợ và bắt đầu nhìn thẳng vào tâm trí người đang nghe mình nói. S. hiểu rõ ông đang nói về nàng, ông muốn gặp nàng, ông muốn kể cho nàng nghe về cuộc sống của ông bằng những quãng zoom của một chiếc ống nhòm. Dù không tự thú nhận, S. biết mình mong đợi tiếng thở gấp kìm nén và giọng nói trầm như lá thẳm khi ông thổi nó vào điện thoại. Cuộc điện đàm của họ luôn là 3:20 giây hoặc hơn một chút chứ không bao giờ đến 5 phút. Nếu S. dùng đường dây để chuyện riêng, nàng có thể mất việc.
Nhưng giờ đây, nàng đang ngồi trong cái phòng vệ sinh hình chữ nhật đủ chỗ cho một người và bắt đầu khóc. Nước mắt rơi vãi ra trên nền gạch. Ông ta nhắc đến hoa quỳnh. Thật kinh khủng, từ sau chữ hoa quỳnh, S. bắt đầu đồng bộ hóa giọng nói của ông với tiếng khàn gãy của cha. Nàng nghe thấy cha đang thì thầm bên tai “hoa quỳnh nở lúc nửa đêm”.
S. không có lí do gì để căm ghét hoa quỳnh cả. Đóa hoa cánh trắng thon và dài đó chẳng có tội tình gì rõ ràng. Nhưng nó đã ở đó, khi cha trói nàng vào chiếc ghế bằng ánh mắt sắc lẹm nghiêm cẩn, riết ráo ánh lửa đỏ thiêu đốt tóc tai và quần áo nàng. Hoa quỳnh đã ở đó, trong những đêm nàng không ngủ được, bứt rứt ho, cả ngực và phổi muốn bật tung ra khi tiếng ho không ngớt được. Hoa quỳnh đã ở đó, trâng tráo, lơ lói cười như một người quan sát nhẫn nại và sắt đá. Cứ mỗi lúc ngẩng đầu lên, nàng lại thấy hoa quỳnh. Nàng bỏ đi khỏi nhà, từ đó đến nay không gặp hoa quỳnh nữa.
Tại sao ông lại gọi tên sinh vật ấy?
Khi chùi nước mắt, thoa lại son và bước khỏi phòng vệ sinh, S. đã kịp khóc thương cho cuộc chia tay với một khách hàng điện thoại.
***
Mỗi ngày sau đó, ông đều gọi đến. S. gõ phím nối máy cho chàng trai ngồi cách tôi 4 ô điện thoại và cách S. 4 ô điện thoại. Nàng cảm thấy bứt rứt, lo lắng đủ chuyện. Nàng đánh rơi thỏi son khi đang tô lại môi sau giờ làm việc. Nàng làm đứt một bên tai headphone khi đứng dậy mà quên không tháo nó ra. Đỉnh điểm của chuyện đó là nàng vấp gãy gót giày khi đang rời khỏi sở làm lúc 7 giờ tối. Khi ấy chỉ còn S, chàng và tôi trong phòng – những kẻ độc thân nghiện việc không có chốn để về như những người đang bận tâm lo cho con nhỏ ở nhà.
Chàng vội vàng đỡ S. vào ngồi ghế gần đó. Chân S. bị trật nên nàng không thể đi lại được nữa. Chàng đi xuống tầng trệt, mua 2 cốc mì gói mang lên và 2 người ăn với nhau, trước khi chàng đưa S. về.
– Này S, tại sao cô luôn chuyển cuộc điện thoại của ông ấy cho tôi?
– Không có gì. Đó là một khách hàng khiến tôi bực mình.
S. lấp liếm quay đi. Cô vùng vằng vẫy taxi khi chàng vừa đưa cô xuống tầng trệt tòa nhà. Sáng hôm sau, S. ngồi đếm số vạch mà cô đã ghì xuống trong quyển sổ nhỏ mỗi khi nàng chuyển máy. Những vạch mỏng giống những con sâu tìm cách chui tọt xuống hàng lối của giấy viết. S. cắn môi.
Đêm hôm đó trở về nhà, S. mặc bộ váy lót ngủ, tắt đèn, và nhìn vào trong gương. Nàng nhìn kỹ môi và ngực mình. Những người hàng xóm vẫn thường khen ngợi nàng có một đôi môi căng khi nàng còn ở nhà. Một bà từng nói: “Môi con bé đẹp thế này, chỉ cần nhìn trúng, thằng đàn ông nào cũng chết đứ đừ.” – S. cắn môi. Nàng định sẽ cắn nát môi mình ra, như hàng trăm lần đã từng thử và bị tứa máu trong những năm tháng còn ở nhà. Chiếc váy lót mỏng màu trắng khiến nàng nhìn thấy ngực mình, nhỏ hẹp, nhô cao và cân bằng đến kinh ngạc, dù chỉ nhìn bằng mắt thường. Nàng thấy kinh sợ nó, như thể từ hai đầu vú ấy, sẽ có một vết nứt ra, và thình hình có hai cánh tay màu đen sẽ thòi ra từ đó, sẻ đôi hai vú, bóp lấy cổ nàng cho đứt hơi thở.
S. nhắm mắt lại và thở. Nàng cố nghe lại trong vùng tối xa mờ giọng nói của người đàn ông cần sửa máy giặt. Nàng nghe thấy ông thở, gấp và kìm nén, đôi khi còn cảm thấy ông đang hồi hộp đợi nàng lên tiếng trước. Nàng thấy giọng ông hơi run khi nói “cô S. và bạn trai” về cuộc diễu hành. Một lần nàng nghe tiếng ông cười rất mỏng khi nói cô hãy đi mua khăn choàng. Trong bóng tối đặc quánh bị che mờ bởi mi mắt, S. lần mò đi lại. Nàng vẫn thường đi lang thang một mình như vậy trong bóng tối suốt nhiều năm. Bóng tối thấm vào da. Thường nàng biết rất rõ, cứ đi mãi đến hết vùng tối, nàng sẽ đến một cánh cửa sổ hình vuông có ánh đèn con cóc le lói trên gác hẹp gần mái nhà. Nàng sẽ nằm xuống, im thin thít như một con gián ẹp mình, nghe tiếng cầu thang kẽo kẹt khi có chân người bước lên. Bước chân rất nặng. Nàng thấy khó thở, và ho một cơn dài, rơi vãi chính mình thành từng mảnh như bao lần trước. Tiếng kẽo kẹt im bặt. Màu đen của bóng đêm đặc đến nỗi khiến nàng không thở nữa, nàng nghe tiếng người đàn ông “ngoài cửa hàng bánh ngã tư đang có đợt bánh mừng khai trương, rất ngon và béo”. Tiếng nói của ông như một nguồn nước có ánh sáng, làm rung lắc khung cửa sổ hình vuông và đổ sập căn gác hẹp, bứt bỏ tiếng bước chân dưới cầu thang đang lầm lì kéo đến. Cơn nhớ ập đến thành dòng thác lũ, khiến phổi nàng như co lại. Ông có nghĩ gì về nàng khi thở mạnh như thế, khi cười như thế, khi trầm lặng như thế? – S. chưa bao giờ có một ai dặn cẩn thận kẻo bị cúm, kể từ khi rời khỏi nhà. Không một ai đủ gần để biết nàng có thể ốm chứ không phải một tượng đài xinh đẹp bằng sứ. Cũng không một ai đủ xa để biết thực ra nàng đang sống kiểu gì trong một thế giới kiểu gì. Nàng chỉ có guốc đỏ, son đỏ và một cái vỏ bằng sứ kiêu kỳ, đi hiên ngang trong một vùng thế giới không liên quan đến nàng. Một giọng nói trong điện thoại đã bước vào cái nửa kia nàng cất giấu, có cầu thang và cửa sổ đèn con cóc. Ông là ai? – S. nằm xuống sàn lạnh, ngủ thiếp đi. Nàng mơ thấy một bàn tay nắm chặt mình, rời khỏi gác lạnh.
Nhiều ngày tiếp theo, sau cú ngã gãy gót giày, S. và chàng trai bắt đầu nói chuyện với nhau, một điều khác lạ. Ở trụ sở tổng đài, hàng chục nhân viên điền vào chỗ trống trên điện thoại, niềm nở, tươi cười với chiếc điện thoại chứ không ai quen nhau. Công việc vất vả đến độ chỉ cần buông headphone xuống, mọi người đều chỉ còn là những bóng ma vật vờ lê khỏi tòa nhà. Một hôm, chàng trai đứng dậy sớm hơn so với giờ giấc thường ngày, đi đến chỗ ngồi của S. và nói thầm.
– Tôi mời cô ăn tối nhé.
S. ngạc nhiên đến nỗi cô đã gật đầu khi xương sống còn đang thẳng đơ nhìn vào màn hình.
Chàng sửa soạn đồ ăn, xếp túi khoai tây chiên cạnh chiếc cánh gà chiên vàng. S. bận và chỉ muốn ăn nhanh. Chàng trai bối rối không nói gì. Anh đặt lên bàn chiếc máy nghe nhạc và bật nó lên.
“Cô S. phải không? Máy giặt nhà tôi bị kẹt….
Dạ không, thưa ông, tôi là Kiên, tổng đài viên của ACN. Máy giặt nhà ông bị kẹt quần áo sao?
Cô S. có còn làm ở đó không anh?”
… “Này anh, hãy cho tôi gặp cô S. Tôi muốn xin lỗi cô S. Tôi không biết mình đã làm gì khiến cô S. cảm thấy bị xúc phạm. Anh có thể giúp tôi liên lạc với cô S. không?”
Lần này, trong máy nghe nhạc tỏa ra những tiếng ho húng hắng rã rời. S. nhai khoai tây và tưởng tượng ra cảnh mình ho trên căn gác. Ho dài quá, và gắt nữa. Ông đang bị bệnh rồi.
“… Anh Kiên à, tôi biết ACN sẽ giúp tôi sửa máy giặt. Nhưng có thể nào anh vượt quyền và giúp tôi liên lạc với cô S. không? Tôi… chỉ muốn xin lỗi cô ấy thôi. Quả thực, tôi nghĩ chắc mình đã khiến cô S. giận dữ nhiều lắm. À, anh giúp tôi dặn cô S. ăn tối sớm, cô ấy hay ngồi làm khuya, có hôm 7 giờ tôi gọi cô ấy vẫn đang làm việc, chắc sẽ đau bao tử.” – Tiếng nói kéo dài chậm chạp, hơi thở giờ đã khò khè, nặng nhọc. S. vẫn đang nhai khoai tây, khoai tây cũng giống một loại nút bần mở chai rượu, lấp đầy cổ họng.
Máy nghe nhạc đã ngừng. Kiên nhìn S. và nuốt nước bọt, anh cố gắng lựa từ vựng: “S. này, tôi không biết quan hệ giữa cô và ông này thế nào. Nhưng đây chỉ là 3 trong số 20 cuộc gọi trong những ngày qua cô chuyển máy sang tôi. Cô có nghĩ mình nên nghe điện thoại không?”
S. cảm ơn chàng Kiên, khen khoai tây ngon, để lại gà chiên và bảo có việc bận. Cô đứng dậy và đi thật nhanh khỏi quán gà. Kiên nhìn theo cô. Trên bàn, chiếc máy nghe nhạc nằm im như một người lạ.
***
S. bị ốm và vắng mặt ở tổng đài 2 ngày. Kiên thông báo với người trong điện thoại. Ông khẩn nài xin Kiên số điện thoại nhà của nàng. Kiên suy nghĩ rất lâu. Bàn tay anh hơi ướt mồ hôi, nhưng anh nhìn các vân tay, cắn môi suy nghĩ, rồi đọc từng số cho người lạ. Bụng dưới của Kiên quặn thắt như một thứ gì đó đang trỗi dậy. Kiên đẩy nó xuống bằng một hơi thở mạnh, và đọc hết hàng số.
S. nằm li bì trong căn phòng nhỏ. Cô mở bung cửa sổ và nằm đắp chăn nhìn vào bức tường trước mặt. Thứ bê tông màu xám này đã khiến cô yên tâm hơn bất kỳ điều gì khác kể từ khi bỏ nhà đi. Có cửa sổ, và đoan chắc không ai có thể thắp một cái đèn con cóc màu vàng bên ngoài, vì thế không bao giờ cô có nguy cơ cảm thấy đây chính là khung cửa sổ quen thuộc của nhà mình. Hàng xóm là một bức bê tông. Sau lưng cũng là bê tông. Cửa sổ mở vào trong, nhìn ra là hố sâu hun hút từ tầng 4 – nó là khe hẹp giữa hai ngôi nhà, nhưng đủ để khí trời luồn vào.
Sáng hôm ấy trời mưa nhẹ. S. nằm im, ráng không thở nữa. Đêm hôm ăn khoai tây với Kiên xong bỏ về, cô thấy một bức thư được anh bưu tá đẩy vào khe cửa. Tờ giấy học sinh nhàu nhĩ ghi vài dòng chữ: “S. thân thương, địa chỉ này của con chị Hoài cho cha. Sao con không về nhà thăm cha? Cha nhớ mùi của con. Hay con có muốn cha lên thăm con không? Cuối tháng nhé. Chân cha đang đau, phải ngồi xe lăn. Khi hồi phục sẽ lên thăm con. Cha nhớ con.”
S. run lẩy bẩy khi nhìn thấy những dòng chữ liêu xiêu huyền ảo đó, màu đen, thứ mực quen thuộc trên cây bút của cha dùng để tính ngày hoa quỳnh nở. Tờ giấy còn mùi thuốc lá. Nàng bắt đầu ho. Cơn ho không dừng lại. Nàng ngã trong nhà tắm khi vừa xả nước tắm vừa bị ho. Nhiệt độ cứ tăng lên không dứt và chỉ sau một đêm, nàng sốt dập dờn trong đợt nóng lạnh liền kề nhau ập đến. Vừa sốt, nàng vừa ói. Đầu tiên là khoai tây, rồi sau đó chỉ còn nước, còn những viên thuốc. Nàng ói mãi mà cứ thấy trong miệng mình vẫn còn tiếp tục tuôn ra toàn mùi thuốc lá lẫn với hoa quỳnh. Cứ vậy suốt 2 ngày.
Nàng không đứng dậy được nữa vì cả cơ thể rã rời như sau một cuộc tháo chạy cuồng loạn và các cơ bắp không còn sức hoạt động. Khi hạt mưa len vào khe tường với hơi gió mát, S. thở dài buồn bã. Nàng nhắm mắt lại, tay nàng đưa nhẹ nắm lấy bàn tay kia. Nàng tưởng tượng đến giọng nói trầm như lá thẳm, người đã dặn nàng hãy quàng khăn vì trời trở lạnh.
Khi ấy, điện thoại reo.
S. nghe giọng nói gấp gáp, như thể đã soạn sẵn một bài dài và nói liền một hơi:
– Tôi đây. Cô S. bị bệnh gì? Cô cho tôi xin lỗi, xin lỗi một ngàn lần. Xin cô đừng cúp máy, cũng đừng chuyển điện thoại cho ai. Dù tôi có lỗi gì, xin cô hãy nói chuyện với tôi… Cô… cô không thể biết tôi đã khổ sở thế nào.
S. thấy tay mình đang nắm chặt lấy bàn tay kia. Điện thoại để bên gối.
– Vâng, ông không có lỗi gì cả.
– Cô S. đừng cúp máy. Đừng tránh mặt. Đừng làm gì cả. Đừng bỏ rơi tôi.
– Này, làm sao chúng ta có thể bỏ rơi nhau? Tôi thậm chí còn chưa biết mặt ông.
Cùng lúc, S. thấy lời từ chối của mình thật thừa thãi. Từ lâu, S. không còn chú ý đến mặt người nữa. Cô quen với việc nghe âm giọng.
– Vâng, xin cô S. thứ lỗi. Tôi không có ý gì. Cô S. giận tôi. Tôi sẽ không nói về hoa… à, không nhắc đến nữa.
– Hoa quỳnh. Đúng. Lỗi tại hoa quỳnh.
– Phải, tôi đã nghĩ suốt 20 ngày qua, đã lý luận đủ điều và kết luận hệt như thế. Thực ra chúng ta không biết nhau. Thực ra tôi không quen cô. Thực ra hình như cô đã giận tôi vì cuộc điện thoại cuối cùng ấy. Tôi có khoe cô về hoa. Tôi sẽ không nhắc về hoa nữa. Nhưng tôi cần… một tổng đài viên chỉ dẫn tôi sửa máy giặt.
S. nghe thấy sự luýnh quýnh của ông. Hơi thở ấy như phả vào tai cô, tay phải cô bóp chặt hơn bàn tay kia. Tự dưng cô phá lên cười.
– Xin… lỗi. Lỗi tại hoa quỳnh thôi.
Sau tràng cười lanh canh như chuỗi cườm, S. bắt đầu khóc. Hôm nay nước mắt không rơi im ắng nữa. Nàng rên và nấc, và chảy nước mũi, và co quắp.
S. nhắm mắt lại. Nàng bắt đầu tả cho cái điện thoại nghe khung cảnh của cửa sổ với đèn cóc vàng. Sau mỗi buổi ngắm hoa quỳnh và mùi thuốc lá, trong ánh mắt dây trói của cha, S. bắt đầu ho và lầm lũi lê bước lên gác hẹp. Nàng chào ánh đèn, tắt nó đi. Nhưng chỉ vài chục phút sau, như thường lệ mỗi tuần, cầu thang kẽo kẹt đong đưa với nhịp bước của một bàn chân khỏe và một bàn chân đơ liệt của cha. Nàng đếm tiếng kêu, 1, 2, 3, đến khi ngừng kêu là 9 tiếng. Phổi nàng chắc đầy nước, vì nàng ngưng thở.
Khi ấy, nàng kịp thấy cha nàng với tay bật ánh đèn cóc. Ông tụt quần nàng ra, nàng hét lên, gào khóc. Nàng đeo sẵn dép, đạp vào mặt ông. Ông chúi đầu xuống bên dưới của nàng. Ông tát nàng. Ông làm thứ gì ông thích, cứng ngắc, đau muốn nổ tung cơ thể nàng. Từ ấy, nàng bắt đầu ho những cơn có mùi thuốc lá và hoa quỳnh, thỉnh thoảng nàng còn ói ra thứ nước nhầy có mùi hoa trộn khói.
Bên kia điện thoại, người đàn ông không có gương mặt im như một tờ giấy phẳng. Khi nàng ngưng lại. Nàng nghe tiếng khóc của ông. Nàng không nhớ được, đã lâu rồi nàng không nghe một ai hỏi nàng nên mua khăn choàng, cũng đã lâu rồi không ai khóc bên cạnh nàng. Mưa ngoài trời bủa vây khung cửa sổ có ngoại cảnh bê tông.
***
Bên kia đầu dây, người đàn ông hít thở mạnh, dường như nước mắt làm ngạt mũi ông.
– Cô S. à… nhà tôi không còn máy giặt nữa vì nó hỏng luôn rồi… tôi xin lỗi vì cứ phải nghĩ ra một lý do để gọi cho cô S. mỗi sáng. Chuyện này thật vất vả, khi mình phải tưởng tượng ra một vật thể mình chẳng xài. Nhưng tôi không đừng được việc gọi cho cô S. Giọng của cô đẹp như một ngọn cỏ.
– Ông đừng gọi em là cô S. nữa… được không?
Ông im lặng rất lâu. Và ông thở rất mạnh. S. mím môi, và hít thở thật sâu, nói rành mạch trong cơn thổn thức:
– Em yêu ông…
Bên kia đầu dây, tiếng điện thoại đã cắt. Tút. Tút. Tút.
“Giọng em đẹp như một ngọn cỏ. Đã lâu lắm rồi tôi không còn thấy ngọn cỏ nào nữa, nhưng đó là hình ảnh rõ ràng nhất tôi nhớ được khiến tôi muốn bày ra mọi việc mỗi ngày để làm. Sáng sáng, tôi hít thở và uống nước, và tôi ra bàn, đặt tay lên đùi, đợi sẵn đến 9 giờ sáng, khi chắc chắn em đã đến tổng đài và đeo headphone, khi em đã bớt bận với những cuộc gọi đầu ngày. Khi nhìn bàn tay tôi, tôi nghĩ tay em chắc thon như một đọt non của cây mới đâm ra. Tôi tưởng tượng được trời trở lạnh khi đi ra cửa sau nhà và gió len vào. Khi tờ rơi được luồn vào khe cửa, tôi biết có một hàng bánh đang giảm giá, bánh trong hình được làm thật khéo, có cả một cái bánh hình mặt cười. Tôi có nghe tivi nói kẻ bắt cóc, và sợ nếu con em có ra sao, chắc em sẽ đau khổ, trong trường hợp em có con. Người giới thiệu buổi diễu hành trong thành phố đã thảy tờ giấy đăng ký qua khe cửa, rơi vào trong vườn.
Tôi chỉ không hiểu vì sao em cự tuyệt tôi. Tôi mất nhiều đêm để tự hỏi tôi chỉ là một khách hàng ngưỡng mộ em, như hàng ngàn người khách hàng khác mê đắm khi nghe âm thanh từ môi em, giọng nói đẹp như ngọn cỏ mới và lanh canh như hạt ngọc. Tôi tìm đủ lý do và trong một phút hờn mát điên cuồng, đã đi ra vườn. Tôi có đủ giấy báo và tờ rơi để đốt trụi đóa hoa quỳnh vừa sụp cánh thành tro. Mùi hoa cháy như một cuộc tự thiêu, em có tin không?
Tôi bị choáng váng nếu khi nào đó được em nói yêu tôi. Nhưng tôi không chịu đựng được tình yêu này thêm phút nào nữa. Em đã cự tuyệt tôi như một giọng nói trên tổng đài truyền dẫn bằng các thông số. Tim tôi đã chờ đợi một phút duy nhất này, phút mà tôi đã cố gắng nhiều hơn hết thảy, để phản lại những khoảnh khắc tôi mong chờ nhất. Bác sĩ đã dặn tôi không được xúc động, cũng không được say đắm một điều gì, tim tôi yếu đến mức không thể chịu nổi mọi thứ, kể cả một cơn u sầu nhỏ nhẹ. Lỗi tại hoa quỳnh, hay chỉ tại âm giọng yêu thương nhất trong cuộc đời mình không bao giờ chịu được sự bình thường đến ngạt thở của những gì đã hiển nhiên vỡ vụn mãi mãi trong quá khứ và tương lai của mình. Xin lỗi vì đã yêu em.”
Từ hôm ấy, người ta không bao giờ còn gặp S. tô son đỏ và đi vào tổng đài mỗi sáng sớm nữa. Có người bảo cô đã bị một cơn ho nuốt chửng. Người khác bảo S. đã đánh rơi giọng nói ở khe tường bê tông khi cô nhảy từ tầng 4 xuống.
Kiên nhìn chiếc hộp có một tờ thư ngay ngắn và dán mắt vào màn hình, gõ vài chữ để tìm ra hoa quỳnh. Có khá nhiều ảnh trên mạng.
Trên TV, tôi nghe người ta đọc bản tin về xác một người đàn ông được tìm thấy trong căn hộ khóa kín. Mặt ông đã rữa nát đến mức không nhận ra được. Biên tập viên nói, giấy tờ cho biết ông là một kỹ sư thực vật nổi tiếng. Ông đã chết khi hoa tiếp tục nở và cây vườn lan rộng vào sâu trong ngôi nhà. Có rễ cây đã lan qua gương mặt ông khi đi tìm dinh dưỡng.