“Em học mỹ thuật giỏi lắm đấy!”
Lại một sáng thứ 7 như mọi tuần.
Chưa đến lượt tiêm truyền, em bé Phượng 7 tuổi lon ton vào thư viện. Các bạn khác đã ngồi sẵn ở bàn, cũng là những em bé đang chờ tới lượt tiêm của mình.
Phượng chọn cho mình một chỗ để chuẩn bị cho chủ đề: “Vẽ con vật mà em yêu thích”. Đầu tiên, Phượng vẽ một chú thỏ lớn, gọi là “thỏ bố”. Tiếp đến em vẽ thêm thỏ mẹ, thỏ chị và thỏ em. Vậy là một gia đình thỏ “ra đời” dưới bàn tay nhỏ xíu của Phượng.
Thấy cô bé nhỏ xíu mà vẽ nhanh, vẽ đẹp vậy, cô Thuần ngồi xuống bên cạnh khen ngợi. Phượng vui vẻ khoe ngay:
“Em học mỹ thuật giỏi lắm đấy!”
“Cô cũng thấy em vẽ đẹp lắm! Ở lớp em hay đạt điểm cao môn mỹ thuật lắm đúng không?”
Phượng gật đầu khe khẽ rồi trả lời bằng những thanh âm mềm mại, nhỏ nhắn:
“Vâng. Ở lớp, các bạn toàn khen bạn Phượng vẽ đẹp thế!”
Phượng vẽ thêm ngôi nhà, vườn cà rốt và những áng mây xanh. Còn có chim, ong và bướm đến vui vầy với gia đình nhà thỏ.
Bức tranh kịp hoàn thành trước khi Phượng về phòng bệnh để tiêm truyền. Xong xuôi đâu đấy, em lại đến thư viện vui chơi cùng các bạn và các cô chú tình nguyện viên.
Nhớ mãi câu nói Phượng thỏ thẻ với cô: “Gia đình thỏ vui vẻ giống gia đình em!”
Đọc ngay: Kỷ niệm khó quên của Hòa