da thơm má hồng

Da thơm má nồng

Một ngày cơ thể em rất đau và em muốn từ bỏ chuyện sống. Tôi nhiều lần tự hỏi tại sao mình sống. Đôi khi câu hỏi nhiều đến nỗi tôi không đủ sức trả lời. Tôi ngắm nhìn câu hỏi găm vào bàn tay mình. Bàn tay khô và bong da. Tôi hối hả bóc từng lớp da đến khi tay bật máu. Sống là gì?

Có ngày ngực tôi mệt. Tôi nằm trong căn phòng bé đèn đã tắt. Tôi bật khóc. Nước mắt rơi tràn vào tai lạnh buốt. Mùa đông làm dao nhọn. Tôi hoảng sợ. Tôi gọi sự kết thúc đến tìm tôi. Tôi đi bộ lên đồi cao nhiều giờ. Ở hẻm núi, thép gai giăng thành giá đỡ. Tấm bảng hiệu cầu xin tôi hãy tìm sự giúp đỡ, đừng tìm khoảng không. Bên dưới triền đồi đó, tôi đọc thấy những tờ giấy nhá nhem rách toác có gương mặt cô gái trẻ cười nắng biển. Chữ viết bảo cô bị ném xuống núi. Cô không từ bỏ sự sống. Cô không tháo ánh cười xuống. Tôi quỳ xuống nhìn vách núi. Tôi trở về nhà. Chân tôi phồng rộp sau chuyến đi dài. Tôi nhớ nụ cười, nhớ nắng biển mùa đông buốt sau gáy, đầu ngón tay trắng bợt run bần bật. Cơ thể tôi nhớ rằng nếu sự kết thúc tìm tôi, tôi không thể nhớ cô gái trẻ kia đã cười ra sao trong tấm ảnh phai nhòa. Tôi muốn là nhân chứng xa lạ nhớ cô đã cười, đẹp hơn những người lạ đẩy tôi vào cô đơn của màu da này.

Một mùa đổ vỡ leo thang. Tôi đến tận cùng thế giới, rồi đi bộ vào thị trấn Gió. Gió nhiều đến nỗi con chim biển đứt quãng bay, chao đảo giữa trời, xoáy nghiêng rồi gồng cổ bật lại lên cao. Gió ấn mẹ con vịt xuống quãng hồ nông, chúng đạp chân tại chỗ dù nước không chảy thành dòng. Tim tôi đập như chân vịt dần xuống nước. Trái tim ngày hôm đó nứt từng miểng nhỏ. Cơn đau thật như khi có ai đấm thẳng vào ngực mình. Tôi còn nhớ trong bài tập võ thuật ngày cũ, người hướng dẫn bảo tôi che ngực để bảo vệ phần yếu mềm trên cơ thể. Tôi không biết tim mình có thể đau dù không có cuộc tấn công vật lý nào. Sự từ bỏ của người mình yêu sẽ vứt lại những phần vỡ, mình tự dùng mảnh cứa tiếp lên thân. Tôi thật không biết chừng mực. Vịt con bơi chống lại gió. Bơi theo mẹ. Bơi theo anh em. Bơi theo phần lớn lên đủ lông cánh. Tôi đang làm gì với chính mình thế này?

Khi mặt trời tàn, tôi trở về quán trọ. Nước mũi của tôi chảy xuống không chùi kịp. Tôi chao đảo và run rẩy. Cậu bé phục vụ quán trọ vừa bỏ mẻ bánh vào lò. Tay và má lem luốc bột trắng. Cậu cầm chiếc khăn giấy đưa lại gần, bảo tôi lau mũi đi, hơ tay sát lò để người ấm lại. Khi tay ấm, mặt ấm, người sẽ ấm. Cậu đẩy thanh củi cháy rìa ra ngoài về phía tôi. Lửa hồng lên má. Bột mì lất phất bay trong ánh sáng nửa hồng nửa trắng của đèn tuýp trắng và than cời. Tối hôm đó, tôi nhìn thấy tim mình trong suốt, vỡ vụn. Tôi muốn nói với cậu bé phục vụ hãy đẩy củi xa ra, tôi không muốn nhìn thêm nữa. Nhưng cậu đang huyên thuyên kể về mùi bánh mì khi sắp chín, bảo tôi ngồi im đợi, sẽ ấm, tay sẽ bớt đau, má hồng lửa, bánh thơm giòn.

Mỗi khi tê cứng vì đớn đau, tôi nhớ ra điều cậu bé nói. Giác quan của tôi muốn cảm thấy sự sống. Tôi muốn ngửi mùi bánh thơm. Tay buốt lạnh muốn ấm lại. Má muốn lửa hồng vuốt ve. Tai ù đặc trong gió cứng buốt muốn mềm ra, ấm lại. Tim tôi trong suốt muốn tôi nhìn thấy nó cử động từng chút. Nước mắt tôi rơi im lặng bên căn bếp làm bánh. Cậu bé làm bánh xé nhàu bông hoa và thả vào ly trà của tôi. Tôi và cậu sẽ không gặp nhau nữa khi ngày mai cậu đổi ca và bước vào kỳ nghỉ mùa đông. Tôi sẽ đi hết con đường thảo nguyên đến khi nhìn thấy xác con thú lớn chỉ còn trơ xương và máu. Cỏ thảo nguyên nằm bẹp dưới gió. Tôi ngửi mùi thịt da, mùi gió đi xa, mùi cỏ gãy tan tành, mùi bụi bốc mù lên mắt. Tôi nhai cọng cỏ ngọt và lầm lũi đi chậm rời khỏi đồi thấp để tìm thấy cửa ra ngoài rìa đồng vô tận.

Cơ thể buồn thảm của tôi muốn tự nó đứng dậy và đi khỏi vũng lầy ngộp thở đó. Điều ấy không dễ dàng như câu vừa rồi. Nhưng tôi muốn biến nó thành hiện thực. Tôi thầm thì vào tai mình sẽ thức dậy và đi ngoài bờ biển nhìn bình minh. Tôi nhìn các đốt ngón tay mình uể oải đau đớn, và tôi nắm chặt chúng lại thành nắm đấm tròn trên thảm tập. Tôi bước đi thật nhiều đến khi vỉa hè nhấp nhô ngừng gài bẫy cổ chân, ngừng khiến tôi giận dữ vì sự tồn tại ngu ngốc của chúng. Tôi xếp đặt mình ngay ngắn trên xe bus, đi đến thị trấn sa mạc. Cô chủ nhà trọ ngần ngại nhìn, đẩy chiếc bánh bí đỏ lạnh vào đĩa của tôi. Tôi nhai chậm rãi, vị bí đỏ mùa đông trộn với bột mì tan dần trong nước bọt. Hương vị trộn lẫn sự ngờ vực và quan tâm này sẽ biến thành thân quen. Cô sẽ ngồi đan chiếc khăn len choàng kín cổ tôi và che được mặt. Tôi chưa biết tương lai đó vào khoảnh khắc nhai bánh. Nhưng tôi đã đợi kịp, khi cô mở cửa ngôi nhà đón tôi vào cạnh các con cô bên lò sưởi.

Tôi đã đợi kịp.

Đợi kịp.

Tôi kiên nhẫn với sự sống hệt như cách sự kết thúc muốn tràn đến tôi.

Đôi khi bóng đen ngồi trên ngực tôi như loài tuyệt vọng đặc quánh khổng lồ.

Ngày khác nó đến trong hình hài của đừng nứt toác chảy máu.

Có hôm, nó tò mò chuyện trò và cổ vũ tôi nên kết thúc những đau đớn trên cổ, trên lưng, trên vai, trên gáy.

Nhiều ngày khác, nó ập đến bằng tiếng khóc đầy nước mắt xé gan xé ruột.

Rất nhiều ngày, tôi được khuyến khích hãy đi thật nhanh về phía lặng yên, không phải vật lộn với chừng ấy phiền toái nữa.

Nhưng tôi đợi đến ngày gặp con vịt bé đạp chân tại chỗ ngược chiều trong thị trấn Gió. Bàn tay tôi đợi được đến khi bụi bột mì bay theo lửa hồng. Mũi tôi đợi đến buổi ngửi mùi máu trộn cỏ ngọt trên đồng vô tận. Nước bọt tôi đợi được đến chiều nhẩm vụn bí đỏ lạnh.

Tôi chịu đau. Tôi sẽ chịu thêm rất nhiều đau nữa, để được nhìn thấy quả bơ thuôn mình như giọt nước phình lênh mỗi ngày trong vườn nhà bạn. Tôi sẽ chịu thêm những trận hành hạ vô hình, để buổi chiều bơi ra biển nhớ đến chú rùa phương xa mình từng gặp.

Tôi ngửi thấy da thịt mình có mùi khói và bột bánh bay, má nồng sau vòng len quấn kín nửa mặt.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *